Qua bài thơ "Trở về với mẹ ta thôi", em thấm thía được nỗi vất vả, khó nhọc của người mẹ để nuôi con nên người. Mẹ vất vả đi sớm về khuya, lao động vất vả đến nỗi thân xác héo mòn, như "cây lá giữa trời gió rung". Vì để con được ăn no, mặc ấm, được vui chơi, học tập giống bao người, mẹ "thắt lưng buộc bụng" chắt chiu từng đồng từng cắt để mong cho con lớn lên thành người. Dù có vất vả ra sao nhưng mẹ vẫn một mình chịu đựng vì không muốn làm con buồn. Tóc mẹ đã bạc đi nhiều theo năm tháng, mẹ mệt mỏi, đau đớn nhưng vẫn "giữ tiếng cười" vì mẹ biết đứa con bé bỏng của mẹ chỉ cần biết chăm ngoan, học tập thật tốt là mẹ vui rồi. Người mẹ trong bài thơ luôn dành cho con những điều tốt đẹp nhất, đó là thứ tình cảm thiêng liễng vĩnh hằng không bao giờ phôi phai. Từ đó, em ý thức được rằng, bản thân em và mỗi con người chúng ta phải biết yêu thương, kính trọng và biết ơn công lao sinh thành và nuôi dưỡng của mẹ mình. Để làm được điều đó, ta phải biết quan tâm, chăm sóc, ngoan ngoãn và cố gắng học tập thật tốt để không phụ công ơn nuôi dưỡng của mẹ.